Tương truyền, Trịnh Giang có tật mê đàn bà từ thuở nhỏ. Vì vậy, không có gì lạ khi lên cầm quyền, ông sớm nổi tiếng về thói ăn chơi dâm loạn không chừng mực.
Càng về sau, Trịnh Giang càng có nhiều biểu hiện kì dị trong sinh hoạt tình dục. Một số hoạn quan hàng ngày phải lựa ra một người đẹp trong số cung nữ, hoặc bắt cóc dân nữ sống quanh khu vực cho tắm rửa sạch sẽ, đến tối bỏ vào một cái bao tải lớn, vác bỏ vào phòng của chúa Trịnh Giang, rồi mặc cho chúa "hành sự".
Để phục vụ cho việc ăn chơi, hưởng lạc của mình, chúa Trịnh Giang đã cho xây dựng rất nhiều cung quán, chùa chiền rất nguy nga và tốn kém.
Có thể kể đến các công trình mà chúa Trịnh Giang đã cho xây dựng như Chùa Hồ Thiên, hành cung Quế Trạo, Từ Dương, phủ đệ ở các làng họ ngoại như làng Tứ Dương, làng My Thử.
Sự sa đọa, mải mê với các thú vui ngông cuồng của Trịnh Giang còn được thể hiện qua cả việc ông quan hệ với người cũng nữ của cha mình. Người cung nữ đó là Đặng Kỳ Viên. Đây là điều cấm kỵ thời phong kiến. Sau Vũ Thái phi biết chuyện, bắt ép Đặng thị phải tự tử.
Cũng vì ăn chơi dâm loạn, sức khỏe của chúa Trịnh Giang ngày càng kém sút. Theo sử sách, một hôm bất ngờ Trịnh Giang bị sét đánh gần chết và từ đó, mắc bệnh "kinh quý", tức chứng tâm thần bất định, hoảng hốt và hay sợ hãi. Bọn hoạn quan Hoàng Công Phụ nói dối: "Muốn không bị hạ, chỉ có cách trốn xuống đất". Nhân đó, bọn chúng đào hầm cho chúa, gọi là cung Thưởng Trì và Trịnh Giang ở hẳn dưới hầm, không hề ra ngoài trong 20 năm.
Sử sách chép rằng, nếu các chúa từ Trịnh Kiểm đến Trịnh Cáng đều là những vị tài ba, đã hoàn thành việc đánh dẹp và cai trị phía Bắc Việt Nam, giữ cho xã hội Đại Việt ổn định trong gần 2 thế kỷ, thì việc lên nắm quyền hành của Trịnh Giang lại là điềm xấu, bắt đầu thời đại suy tàn của họ Trịnh.
Nguồn: http://www.24h.com.vn/
0 nhận xét:
Đăng nhận xét